Em xoay dáng ngọc vào bóng đêm
Trăng rằm khuất dạng từ hôm trước
Chỉ ánh đèn khuya gục xuống thềm
Đêm ấy mây chìm gío thật êm
Anh đã ngắm nhìn em thiết tha
Ánh mắt long lanh dướI đêm ngà
Một nét thẹn thùng bao trìu mến
Em xoay dáng ngọc vào bóng đêm
Anh tiếc làm sao giăy phút qua
Hồn- anh phiêu bạt giãi ngân hà
nhìn em chưa tỉnh giấc mơ hoa
Sao nở xaoy mình cho cách xa
Ôi bàn tay những ngón tay ngà
NHịp nhàng theo lờI nói du dương
Như bầy tiên nữ chốn thiên đường
Vũ điệu nghê thường thuở xa xôi
Anh tạ ơn em đã tặng anh bàn tay từ bóng tối
Cung bậc thanh vần anh tìm mãi không thôi
Vẫn không tả được cõi lòng anh lúc ấy
Cũng không hòa được tim anh trong lúc này
Mộng về dấu mặt chỉ bàn tay
Suốt đêm dài chợt tỉnh chợt say
Em hiện về cũng dáng ngườI thanh tú
Đôi mắt trong thoáng vướng sợI mây buồn
rồi biến đi, em không hề ngoảnh lại
để mộng dài là khoảng trống menh mang
Ngoài hiên thấp thoáng đêm tàn
cành cây đã điểm muôn ngàn bông sương
No comments:
Post a Comment