Friday, September 25, 2009

Đọng Lại Nơi Đây


Đôi mắt em đọng buồn nơi góc phố
ánh nhìn xưa còn giấu lại duới chân tường
vệt nắng năm nào vương trên tóc
đang theo cỏ mọc chạy lên đồi
giọt mưa buồn lăn trên khóe môi
xa xôi rồi một lần em nhỏ lệ
em ở phương nào xa lắm không ?
tim em thoáng vọng ở nơi này
hai hàng cây nghiêng mình như mong ngóng
chút mộng lòng em còn giữ hay không?

Friday, August 21, 2009

Cõng Em

Cõng Em

Ngày xưa anh cõng "người dưng"
Nên giờ anh cõng trên lưng nỗi sầu




Chân qua khe suối nhớ người
Mi em về bắc, nụ cười xuôi nam




Bây giờ rừng núi thong dong
Nhớ môi giông bảo, nhớ lòng phong ba




nghe vòng kìềng vọng đâu đây
Ngày xưa kiêu hãnh mọc đầy sân em




Áo voan em mặc không vừa
Ngày nay thương nhớ ngày xưa đau lòng




Nhìn cây ngơ ngẩn trong chiều
nhớ thì thôi nhớ lại thiu thu buồn




Nghĩ mình ngày trước hư thân
chứ không thôi đã được gần bền em




Qua vùng cỏ muợt xanh non
Dường như tình cũ vẫn còn nợ em




Khom lưng nhặt chiếc lá vàng
mong em còn giữ dỡ dang tình mình



Hoa rừng thơm đến ngất ngư
tóc em ngày đó mùi tương tư này



Qua rừng nhớ áo cà sa
Ta tu chín kiếp chưa là của em













.







.

Trần Đại
Wed Aug 19, 2009 6:01 pm


Gởi thông điệp Posts: 2128

Lụa Vàng


rừng mênh mông
núi chập chùng
tên anh
ai gọi
một vùng luyến thương
hồ mênh mang
nắng lụa vàng
tên em
anh gọi
âm vang vào lòng
em ở thành đô
quên hạ cũ ?
lên rừng
anh nhớ những mùa thu
có những chiều mơ sương khói phủ
chờ xe mầu nhiệm chở em sang
em yêu !
còn giữ nắng vàng
thả bay vào núi cho tan sương sầu


.

Trần Đại

Giấc Mơ một Loài Ngựa




từ buổi xa người dắt bóng đi
vạt áo đề thơ chẳng hạn kỳ
hồng nhan tri kỷ mờ quan tái
đường ngậm ngùi xa bóng đổ dài

qua rồi mấy thuở mơ khanh tướng
đường mãi còn xa thêm xác xơ
thơ văn một thời bong bóng nước
còn chăng tri kỷ vẫn trông chờ?

cũng có lúc, mơ về bến cũ
thả hồn thơ mộng giữa văn chương
được uống ân tình say chất ngất
mới đấy mà như đã hoang đường

mỗi dậm đường đi mây hờn dỗi
những ngã ba đời nắng băn khoăn
ngoảnh lại đường về mưa chắn lối
tri kỷ, em còn đó hay chăng ?

từ buổi xa người đưối cơn mê
đêm nay để bóng dắt đưa về
đọc bài thơ cũ trên vạt áo
xót một niềm đau lỡ bội thề

ta về cờ rũ trơ manh giáp
bãi chiến trần gian nét u hoài
hành trang sót lại tình tri kỷ
bụi lấm thơ người thương ý ai

Nếu Tôi Là Hoạ Sĩ


Nếu tôi là hoạ sĩ
tôi vẽ nụ tình yêu
vẽ nét thơ ngây với màu khói lam chiều
vẽ mơ màng bằng sương khói chốn tịch liêu
vẽ đăm chiêu là mây chìm trong nắng
tôi vẽ giận hờn bằng liễu rũ đứng buồn thiu
vẽ nhung nhớ là một con thuyền xa bến
một ghềnh đá chơ vơ tôi vẽ nỗi đợi chờ
tôi sẽ đem nắng ấm của bình minh
hòa với hoàng hôn rực ánh ráng chiều
thành bức tranh nồng nàn say đắm
nếu ai hỏi rằng chung thủy vẽ làm sao
giữa cánh đồng hoang tôi vẽ mái tranh nghèo
và vẽ em! ...
tôi sẽ gạch hai đường chéo
rồi lạnh lùng bẻ bút quăng đi
Nếu ngày sau tôi có thành họa sĩ
chỉ vẽ trong đầu trừu tượng mối tình si

Giấy Trắng


ta yêu mối tình hờ
mà lòng tràn ước mơ
ai thương thì ta nhớ
ai mong có ta chờ

ta nghĩ về cuộc đời
một kiếp sống mà thôi
lòng sục sôi ham muốn
thích yêu vội sống cuồng

Từ buổi bước chân hoang
một cuộc sống hoang đàng
yêu chỉ là giai đoạn
tình có những mưu toan

ta chưa từng nghĩ tới
sẽ làm lại cuộc đời
khi biển còn dâng sóng
thuyền căng gió ngoài khơi

Để đời ta như thế
em ghé đến làm gì
em hiền diệu từ bi
em nhu mì yêu dấu

lần đầu tiên nguyện cầu
ta thức suốt canh thâu
cầu xin thành giấy trắng
em viết lại tình đầu

Tóc Ngắn




Xuân qua lầm lỡ mang bụi xấu
làm tóc em loang những vết sầu
nhắn hạ mau mau về cắt tóc
cho em phủi sạch những niềm đau

Từ sợi trăm năm đã nhiệm mầu
tóc nào trôi giạt cuối dòng ngâu
có đợi gío về chia sợi nhỏ
đen mãi cho anh bạc mái đầu

Em về cắt gội phai hương tóc
hãy gởi cho anh nhánh u buồn
đêm đêm ve vuốt trôi phiền muộn
mượt tóc em dài những sợi thuôn

Em Còn Nợ Tôi








Em Còn Nợ Tôi
em còn vũng tối nợ anh
đêm đêm đom đóm vờn quanh mộng sầu
em còn nợ một nỗi đau
canh khuya thao thức ôm đầu nhớ nhung
bên em là cõi mịt mùng
để hồn anh mãi mông lung dại khờ
em còn nợ mấy bài thơ
bài chưa viết hết bài chờ ý lên
nợ anh một cõi buồn tênh
sao rơi mấy độ trăng chênh chếch buồn
vì em anh mới điên cuồng
vì em anh để sầu tuôn bốn mùa
em còn nợ chút hơn thua
dường như em chỉ muốn đùa mà thôi
giận em nợ mối tình tôi
đêm nay đom đóm cũng thôi chập chờn





.

Trần Đại

Yêu




Nắng lại vàng xưa ngoài song cửa
nắng trải vàng thảm cỏ hiên sau
chỉ là nắng hay thời xưa về réo gọi
thuở mới yêu người
cắn trái táo thơm

Chắc là nắng tí thôi rồi sẽ tắt
thoáng xưa về len lén tâm tư
dường như ở đâu đây em ngồi tư lự
em là ai ...
sao biết nắng vàng xưa ?

Mùa tình yêu lâu rồi
cành phượng tím thay sắc hồng
hàng lá me bay trong chiều quá khứ
trái táo nào chín ngọt thấm tâm tư

Phải chăng em trốn mình trong nắng
đang pha màu hoang vắng bãi tình tôi
màu hanh hanh ánh chiều ngóng đợi
màu vỏ táo chín vàng kỷ niệm thuở bâng khuâng

Nắng ngoài kia
đang choàng áo hoa kỷ niệm
thổn thức thòng dây lúc lắc con tim
cớ gì em
chải nắng vàng xõa xuống hồn tôi
một phút đùa thôi rồi mang đi mất
bỏ lại đây
trái táo
mình tôi
nhìn thôi không dám cắn

Trần Đại

Thương Thầm




vàng mây vàng bến một bờ sông
làn gió thu lan thổi chạnh lòng
mùa thơ lại đến vây nhung nhớ
tô đậm thêm màu của ước mong

cả một dòng trôi nước lững lờ
một bờ sông vắng nắng ngu ngơ
dáng em mờ bóng chiều trên bến
buồn nát hồn thơ lẫn ý thơ

cả một rừng cây lá nghẹn ngào
cánh đồng hoang vắng cỏ nao nao
một khoảng trời em còn cách biệt
sao lòng tôi mãi vẫn ước ao

lại một mùa thu nhớ vu vơ
tình em, tôi có, chẳng ai ngờ
hôm nay sông vắng, bờ hoang vắng
mây rối lưng trời , tôi rối thơ

Trần Đại

Thu Tan Tác



tưởng gió làm rơi cánh lá vàng
đâu ngờ ai ngắt thả đồng hoang
tưởng mùa thu đến trời thơ mộng
ngờ đâu phong cảnh lại điêu tàn

hồ nước trong veo đã đục lờ
hỏi người sao mãi đứng gieo thơ
bên rừng hoảng hốt nai chạy trốn
dòng suối chia nhau chảy mấy bờ

ngỡ gió thu về thổi hương yêu
ngờ đâu thổi lạc cả mây chiều
Nắng vàng hiu hắt hồn trinh nữ
gió gợn lòng trai mắt đăm chiêu

ở đấy chờ ai trả ân tình
Người qua kẻ lại vẫn lặng thinh
vì sao đứng giữa thu hờn dỗi
để bụi sương che lấp bóng hình

trời ơi ! tan tác! thu tan tác!
Biết thế nằm say giấc hạ nồng
Tình em hôm trước nay xa lạ
Còn nữa bao ngày mới sang đông?

Trần Đại

Gởi Người Năm Cũ Một Mùa Thu




phải chăng trời đã sang thu
vừng mây năm cũ phiêu du chốn nào
một mùa thu trước tiêu dao
mỗi hoàng hôn nhớ má đào năm xưa
vàng bay mơ khói rừng thưa
mây chìm hốc núi ngậm vừa nhớ nhung
nhớ em mùa cũ thẹn thùng
hành trang nặng những ngại ngùng về thăm
áo mình em mặc trăm năm
ta phơi một nỗi buồn câm nhớ người

Trần Đại

Một Mé Đời Nhau




anh vẫn thế
vẫn ánh mắt một đồng cỏ hoang
vẫn đôi lông mày nhíu lại tìm nhau chưa duyên nợ
vẫn cái trán chồm tới tương lai chưa phục tùng dĩ vãng
mũi anh
môi anh
có còn nhớ mùi da mịn hay mãi nồng nàn dã thảo đồng hoa
anh vẫn vậy
những bóng người qua như mây loãng mất trong rừng
những nấm mộ tình chôn rỗng chiếc hòm không
những lời yêu cỡi trên lưng hơi rượu
và những nồng nàn khi ú ớ giữa cơn mơ
anh đã ghẹo mùa thu cho lá vàng cười trong gió
anh lại khiến mai đào khóc lóc giữa mưa xuân
anh bán nắng cho mùa đông ánh hồng rực rỡ
và cắt lưỡi mùa hè không một tiếng ve kêu
anh vẫn thế
mà lòng yêu ...
em vẫn thế !
dẫu chỉ là dấu lặng cô đơn trong bài nhạc anh ca
là dây thòng lọng tối nghĩa trong bài thơ anh viết
em, một lần anh đã giết
bằng hạnh phúc bên đời cạnh mé một vực sâu
anh vẫn thế
viết vào hồn em dòng thơ lãng mạn
khi em ngồi mãi cuộn sợi thời gian

Trần Đại

Chỉ có trần gian mới biết yêu !




.



anh vừa
khóa cửa luân hồi
lấp đường địa ngục
ngăn đôi niết bàn
anh gài cổng đến thiên đàng
dời xa luyện ngục
muôn ngàn quang niên
chớ hòng mơ lối lên tiên
cũng đừng mơ tuởng
đến miền bồng lai
em ơi ! một cõi trần ai
yêu nhau
yêu mãi
yêu hoài thiên thu

Tên Ngoại Đạo




tên ngoại đạo cùng em đi xem lễ
đêm nhân gian chào đón Chúa Hài Đồng
hắn, bên ngoài, đứng lạnh cả thềm đông
chờ xong lễ với lời tình chưa ngỏ

tên ngoại đạo đang qùy sau em đó
cũng cúi đầu tay đan ngón khiêm cung
em, giáng sinh và đêm thánh vô cùng
hắn, mùa đông vẫn mối tình câm nín

tên ngoại đạo đang qùy bên em đó
tắm hồn mình rũ sạch tội nhân gian
vai em run lời nguyện cầu lâm nạn
bởi Chúa vừa thánh chứng một tình yêu

tên ngoan đạo đang qùy bên con cái
hắn nghĩ gì ... úp mặt giữa lòng tay
em giáng sinh đêm thánh mãi vô cùng
cao cung lên mong ...đêm thánh vô cùng!

đừng ngước nhìn lên






hãy nhìn xuống chân
em ơi!
hãy nhìn xuống chân
sỏi đá vừa ngưng giận hờn

hãy nhìn vô tư
em ơi!
hãy nhìn vô tư
sâu kiến còn dư tình trần

hãy nhìn thật lâu
em ơi!
hãy nhìn thật lâu
cỏ sầu héo úa vừa tươi

hãy nhìn lặng yên
em ơi!
hãy nhìn lặng yên
biển xoá trôi bao muộn phiền

Đừng ngước nhìn lên
em ơi!
đừng ngước nhìn lên
thiên thu rồi cũng chưa vơi muộn phiền

Trần Đại

Hành Trang Còn Đó Ngại Ngần




Đường xưa
vàng lối
đầy hoa

Ừ đây
là chốn dương tà tiễn nhau

Bao ngày cũng đủ lòng đau
ta về thương nốt phần sau chuyện tình

Ngậm ngùi cây cỏ lặng thinh
nét buồn hoang dại như nghìn năm qua
Tóc mây ai vuốt mượt mà
sợi ghen
sợi ghét
sợi tha thứ
này

Đêm nay cùng uống thật say
đưa nhau vào mộng giải bày nhớ nhung
Lỡ khi tỉnh giấc ngại ngùng
những điều khó nói đã dùng trong mơ

Áo xưa thương cánh đơn sơ
vừa thay lụa tốt
(có chờ đợi nhau?)
Môi xưa ngậm chữ ngọt ngào
thì nay ban bố
(lẽ nào đắng cay?)

Trong ta đã tự đoạ đầy
tháng năm ngồi rửa những ngày hư thân

Hành trang chỉ có ngại ngần
về xin hối cải những lần dối gian

Trần Đại

Tắm Truồng Thơ Ấu




nhẹ làm sao khi không còn là thi sĩ
hồn thảnh thơi tâm tư hết rối bời
như chim trời xoải cánh muôn nơi
như cuốn buồm thả thuyền trôi theo sóng nước

Nhẹ làm sao khi thôi hết làm thơ
như tồng ngồng rông chạy giữa đồng mơ
Như mưa về tắm truồng sân thơ ấu
nằm ngậm cỏ ngắm diều gió lơ thơ

Nhẹ làm sao khi thôi hết thẩn thờ
hết thấy lòng nghĩ chuyện bâng quơ
như chưa từng có ai mà thương nhớ
và những chiều buông hết đợi chờ

Nhẹ làm sao thôi không còn xếp chữ
tìm ý cho buồn về gậm nhấm tâm tư
lừa gạt thời gian thấy mình như mới lớn
chiếm đoạt không gian chôn chật một khối tình

Những ngày qua hãy như là mộng mị
những bài thơ xếp lại tháng hư hao
Nhẹ làm sao khi thôi làm thi sĩ
Để cho đời vô vị thế mà hay

Trần Đại

Thiên Sứ




hai bóng
cuối chân đời
tiễn nhau
người về thiên cổ
kẻ hưóng thiên thu
thiên sứ ngậm ngùi
rơi hàng lệ nhớ

NGƯỜI VỀ




SÂN GA
Mừng quá hôm nay có người về
vội vàng ra đón dạ hả hê
Ga cũ tàu hư buồn hoang phế
vậy mà cứ ngỡ có ai về

BẾN ĐÒ
Bóng ngày chìm xuống dòng sông
một mình ra bến chờ mong người về
cầu xưa cỏ mọc bề bề
ai đi mà đón ai về mà mong ?

CUỐI THÔN
Người hẹn sang thu sẽ về làng
chiều nay ra đứng cổng tam quan
ba mùa thu đã ra đây ngóng
chẳng thấy người đâu chỉ lá vàng

VEN RỪNG
Ven rừng nơi tiễn người đi
hôm nay đón kẻ vinh quy về làng
đường thôn đông đảo họ hàng
sao tôi đứng mãi rừng hoang đợi chờ

HIÊN NHÀ
Bên hiên hờn dỗi vợ chồng ai
đoàn tụ cùng nhau lệ ngắn dài
lòng sao bỗng thấy sầu chan chứa
tưởng mình về lại mái nhà xưa

Trần Đại

Mần Thơ Bên Sọt Rác




Tưởng niệm một người
về những bài thơ mất dần trong sọt rác



Ngày xưa thuở mần thơ
tui xiếp giấy chục tờ
thường ngồi bên thùng rác
để sy tư hằng gìờ

Dăm ba dòng thấy dở
mặt đăm chiêu đẫn đờ
buồn xiếp thành mái bay
chở thơ vào sọt rác

Tui chôm í thơ ngừ
mượn đở lời thiên hạ
làm xong đọc hông hiểu
ngồi xiếp quạt buồn thiu

Tui xay sang dịch thơ
thử một bài in-lít
chuyển một đoạn făn-xe
Xong, cũng xếp tàu bè

Tui dở dở, ương ương
đành làm thơ khí tượng
ngồi "gọi tên bốn muà"
muà nào cũng te tua

Tui chờ đợi cơn mưa
(ướt bao nhiêu cũng dừa)
cho thơ mình ướt át
chỉ thấy nhà dột nát

Ra sông gọi nắng mây
(cho lòng hoa bướm say)
thơ đổ mồ hôi hột
càng thấy lòng ốt dột

Bỏ làm thơ ban ngày
tui xay qua ban đim
treo trăng trên cành liễu
nhành liễu bị phơi đồ

Tui bắn dạn dì sao
rơi xuống thơ thành chuỗi
dừa đập muỗi mần thơ
sáng ra thấy tàng ruồi

Ừa, thì lúc gặp em
năm ba lần, bảy lượt
muốn nói chẳng ga lời
Tức ơi ...thiệt là tức

Tui dìa nhà thao thức
ngồi nhứt định mần thơ
tỏ nỗi niềm nhung nhớ
Chữ, như nước tràn bờ

Từ đó biết ... mần thơ
hổng phải từ óc xuống
mà tự đáy lòng lên
thơ cứ trôi lềnh bềnh

Ừa, thì dạo biết em
có ngừ xin xọt rác
tui một lòng hổng biếu
làm kỉ niệm bao chiều

...thuở mình dừa biết iêu.

Cỏ man mác sầu




Chiều ôm kỷ niệm lên đồi
dẫn theo ký ức
xa xôi lạc về
một thời vụng dại u mê
sương mù vây lối
tái tê phận người
Từ em mới tuổi đôi mươi
Còn trong ký ức
nụ cười môi hôn
Ta ghi kỷ niệm vào hồn
Tình như sương khói
bên cồn cỏ hoang
Bóng chiều rơi xuống muộn màng
Buồn len khe đá... cỏ man mác sầu

Trần Đại

Khói Sương




Sương mù
phủ lối ai qua
Bụi đường
che kín
vóc ngà tiểu thư
tương tư
nửa thật nửa hư
chìm trong sương bụi
dường như nói thầm
đáy lòng
mở cửa thâm tâm
sóng ngầm vô thức
ầm ầm tuôn ra
sương tan
bụi lắng
đường hoa
mang theo ánh mắt
xa xa
nghìn trùng
trần gian
khép cửa
mông lung
còn vương vấn mãi
một vùng khói sương

Trần Đại

Thursday, August 20, 2009

bờ mi khép lại...một trời tương tư




Mắt em là ngọc lưu ly
ánh nhìn gom hết Ðường thi thuở nào
mắt em lóng lánh trăng sao
khổ lòng họa sĩ pha bao sắc màu
Lung linh hai hạt trân châu
buồn cho nét nhạc, gây sầu văn chương
lúc vui dợn sóng đại dương
khi buồn vương khói mơ sương mặt hồ
mắt em từ cõi hư vô
ghé qua trần thế, để tô điểm đời
Em đang nhìn thoáng nửa vời
bờ mi khép lại...một trời tương tư

Trần Đại

Ru Nhánh Rong Buồn




Em là ghềnh đá
đứng chơ vơ
từ thiên thu vạn cổ
Anh là nhánh rong khô
trôi lạc khắp sông hồ
sóng xô vào ghềnh đá
nằm chết trên vai em
Có anh hết cô đơn
Em kết rêu thành đờn
Gom gió về làm sáo
cùng sóng vỗ rì rào
ru anh dưới trăng sao
từng đêm về o bế
một mình em kể lể
chuyện rong buồn cổ tích
và ghềnh đá chơ vơ
em chờ anh thức dậy
một hôm trời quang mây
nỗi vui chợt đong đầy
vì nhánh rong tươi lại
nhiệm mầu anh tái sinh
anh vươn mình xuống nước
xanh mướt quyện chân em
rồi từ đó em buồn
buồn hơn sầu vạn cổ
buồn dẫm nát hư vô
rong đã lià ghềnh đá
theo sóng biển giang hồ

Em vẫn là ghềnh đá
một mình bãi chơ vơ
từ thiên thu vạn cổ
nghìn năm mãi đợi chờ

Trần Đại

Dốc Tình




trả lai về em nắng ban mai
tình ơi! một cõi ta lạc loài
nắng nhạt lăn mòn con dốc mõi
sầu ai trèo mãi lối lẻ loi

trả lại ban trưa nắng nghẹn ngào
người ơi! xin lại những thầm trao
sầu níu lên đồi vang tiếng gọi
khối tình lăn vỡ nát đời nhau

trả lại chiều sương khói mơ tan
em ơi! yêu chưa thấy muộn màng
hạnh phúc đang chờ bên kia dốc
nhưng lòng ta lạc giữa rừng hoang

trả lại cho nhau ánh lửa đèn
trong đêm tìm gặp giữa màn đen
trời ơi! con dốc đời nghiệt ngã
đau buồn vãn nối gót theo qua

Trần Đại

Từ Khi


Từ khi mơ mộng lần đầu
Xây lầu vọng nguyệt, cất đài nghênh phong
Đến khi biết nhớ, biết mong
Cái lầu hoang vắng, đài không gió lùa
Từ khi mới biết thẹn thùa
Trồng vườn hoa thắm, bốn mùa lá xanh
Đến khi yêu thức năm canh
Thì vườn hoa úa, lá xanh nhuốm vàng
Từ khi đã biết lỡ làng
Ngày đêm khơi đống tro tàn xót xa

Chắp Nối



Chiều nay gío lộng mây chìm đắm
Nhớ má em hòng nhớ bờ môi tươi thắm
nhớ đôi mắt buồn một cõi xa xăm
nét trầm ngâm nhớ làm sao lúc trầm ngâm
một chút vấn vương đang gợn sóng âm thầm
chợt dấy lên hương yêu từ dạo đó
từ dạo đó anh làm thơ để dốt
cháy lòng anh chẳng dột được lòng em
em đâu biết anh dạo bao cung đàn âm điệu
để mỗI chiều ngồi hát cho em nghe
Nhưng lặng lẽ mơ hồ trong giấc ngủ
em ra đi khi hè chuyển sang thu
Campus buồn nhớ qua em oi

Và cũng chiều nay gío lộng mây chìm đắm
Hai năm dài cách biệt vẫn chưa quên
Quên sao được đôi mắt sầu xa xăm ấy
Dáng nét yêu kiều và giọng nói sầu mây
Tri kỉ oi ta đang ngất ngây theo tiếng sáo của nàng
Sao thờI gian lại khắt nghiệt trôi mau
Ôi đêm nay sẽ mãi mãi chẳng phai màu
Hình bóng ấy sẽ khắt sâu vào tâm khảm
những chiều sau trờI giăng mây xám
Buồn cho ta ý hợp tâm đàu phải cách xa
em trở về vớI gác gấm lầu hoa
Anh tiếp tục cuộc đờI ngoài sương gío

Hai năm sau đó một ngày thôi gío lộng
gặp ngườI xưa đôi mắt còn mơ mộng
Bên lũ học trò trông cô đẹp làm sao
Dạ nao nao ôi hình bóng của năm nào
thờI gian qua càng đẹp nét thanh tao
Từ hôm ấy mỗI đem về ta mất ngủ
Đêm liền đđêm ngắm mãi những vì sao.

Vầng Trăng Tương Tư



Em xoay dáng ngọc vào bóng đêm
Trăng rằm khuất dạng từ hôm trước
Chỉ ánh đèn khuya gục xuống thềm
Đêm ấy mây chìm gío thật êm

Anh đã ngắm nhìn em thiết tha
Ánh mắt long lanh dướI đêm ngà
Một nét thẹn thùng bao trìu mến
Em xoay dáng ngọc vào bóng đêm

Anh tiếc làm sao giăy phút qua
Hồn- anh phiêu bạt giãi ngân hà
nhìn em chưa tỉnh giấc mơ hoa
Sao nở xaoy mình cho cách xa

Ôi bàn tay những ngón tay ngà
NHịp nhàng theo lờI nói du dương
Như bầy tiên nữ chốn thiên đường
Vũ điệu nghê thường thuở xa xôi

Anh tạ ơn em đã tặng anh bàn tay từ bóng tối
Cung bậc thanh vần anh tìm mãi không thôi
Vẫn không tả được cõi lòng anh lúc ấy
Cũng không hòa được tim anh trong lúc này

Mộng về dấu mặt chỉ bàn tay
Suốt đêm dài chợt tỉnh chợt say
Em hiện về cũng dáng ngườI thanh tú
Đôi mắt trong thoáng vướng sợI mây buồn
rồi biến đi, em không hề ngoảnh lại
để mộng dài là khoảng trống menh mang

Ngoài hiên thấp thoáng đêm tàn
cành cây đã điểm muôn ngàn bông sương

Chiều



Hôm nay chiều xuống lòng hoang lạnh
Một mãnh đời qua sao qúa mau
Nắng xế bên đồi thương nhớ lạ
Thương mình năm cũ tuổi xuân xanh

Ngày ấy sao chiều đẹp như thơ
Có mây bàng bạc trôi lững lờ
Nắng trèo thung lũng lên đầu núi
Gío ghẹo muôn cành lá lẳng lơ

Chiều đã thấm đày hồn niên thiếu
Thổn thức, mông lung, với tủi hờn
Gío ngừng cũng giận rưng rưng nhớ
Mây tan trong nắng mãi thẩn thờ

Chưa từng hò hẹn với một ai
Mỗi lúc chiều buông lại thở dài
Chẳng biết một ai sao lại nhớ
Thầm gọi tên ai cõi xa mờ

Đã mấy năm rồi mõi cánh bay
Tim yêu chưa cạn đã đong đầy
Chiều những ngày xưa không còn nữa
Bóng ngã âm thầm dưới chân mây

Chiều biết lòng ta thôi đấy nhé
Đừng nói ai hay chuyện chúng mình
Ngày ấy trong lòng trai niên thiếu
Đã trót tương tư cái bóng chiều

Rừng Thu



Rừng thu dỗ giấc miên mang
mây đang trải lụa trên thung lũng vàng

Nghe chừng tiếng suối thở than
cành thương nhớ lá úa vàng lìa nhau

Vì đâu thu rắc tơ sầu
cho rừng hiu hắt cho ngườI hắt hiu

Một vùng hoang vắng đìu hiu
bao nhiêu lá rụng bấy nhiêu nỗI sầu

Bạch phong



Êm đềm trôi một giòng suối lững lờ
Làn hơi sương mờ quyện trên muôn lá cây
Ta dừng đây nhìn thu đang trầnm lắng
Ngàn muôn tia nắng, muôn sắc trên lá hoa
Trôi trên suối vắng nước sâu in bóng đôi bờ
Im nghe sẽ thấy tiếng thở dài trong gío
Dừng lại bên kia xa xa những cành cây

Sương dần tan rừng thu nhuộm sắc vàng
Một làn gió nhẹ làm rơi những lá khô
Trong lòng ta niềm tin yêu nồng cháy
và ta nhớ mãi đôi mắt ai mến thương
Ôi đôi mắt ấy xa xăm dịu vợI
Và chơi vơi dẫu cho đến hết một đờI
Ôi trong ánh mắt thân thương trìu mến ấy
Đọng lại nơi đây xa xăm bóng hình ai.

Biento
biento blanco
tomame en tus brazos
y al bosque quieto vamos
?No ves las hojas de mil colores
en el agua profundo?
?no ves las luces timidas
bostezando en las ramas?
Dime
?porque tombla el aire tanto? (LBT)

Mộng Loan



Anh yêu em anh chỉ nói thế thôi
Nói thế thôi cũng đã thừa rồi
Vì ái tình đâu cần ngôn ngữ
Tình từ tim mà ngôn ngữ từ môi
Anh yêu em em đã hiểu lâu rồi
Em đã hiểu từ ban đàu gặp gở
Anh hỏi thăm nhà em chớp mắt thật nhanh
Em hiểu anh trong dáng dấp bồi hồi
Trong ánh mắt ngập ngừng xao xuyến
Em hiểu anh dưới nắng chiều lưu luyến
Em hiều anh từ tình mớI đâm chồi
Từ hạnh phúc còn như bở ngở
Trong hồn anh quên hết đau thương
Có những đêm trăng óng ánh trên đường
Trăng tắm sáng lên đàu em tóc rối
Trăng lấp ló qua hàng cây gió thổI
Em là vầng trăng ngọc của đời anh
Không có em anh sẽ sống âm thầm
Như những tối trăng vàng lặn bóng
đi bên em nghe ái tình vỗ sóng
Trong lòng anh hạnh phúc chan hòa
Ôi phúc giây không thể xóa nhòa
Giây phút ấy tình em chói tỏa
ở trong anh và tất cả chung quanh.

Cảm xuân chín mốt



Anh ôm em
em ngạt thở vì anh
Nhưng em biết lòng anh say đắm qúa
Gì ngây ngất bằng hôn lên đôi má
Hơi mũi dài ngào ngạt hương da
Nắm tay em bao nhung nh phai nhòa
Khắp vũ trụ chĩ còn là thương nhớ
Tình của em nhiệm màu vô bờ bến
Hồn anh như tàn úa lại rờn xanh
đời anh vui như chim hót trên cành
Tươi mát tựa mùa xuân thơm ngát
Giọng ai buồn ngân nga câu hát
Giữa đêm khuya văng vặc ánh trăng sao
Gió ngoài song hiu hắt thổI vào
Rơi mấy cánh hoa đào trên chậu xứ

THIÊN THU


Bến

Thuyền cặp bờ môi
mây mưa vần vũ
nơi đâu nguồn cội
nẻo nào thiên thu


Sông


Bóng thuyền xa khơi
đôi bờ đứng đợi
giòng trôi lệ mù
chảy vào thiên thu


Mây


Nghìn năm ru ngủ
vương vấn tơ trời
tóc buồn thôi bới
rủ thềm thiên thu


Em


Một bến đợi thuyền
mục gỗ tình duyên
thiên thu chôn kín
một nỗi niềm riêng


Ta


Buồm rách tả tơi
mơ về bến cũ
sông nước xa vời
cũng đành thiên thu

Trần Đại

Hạ Nồng



Vườn tôi còn ngập lá vàng
nên tia nắng hạ ngỡ ngàng trên cao

cành hoa phượng tím bên rào
nghiêng mình trách móc khi nao thu tàn
Bên hiên mộng điệp mơ hoang
Một làn nắng hạ dịu dàng hóa thân
Xinh xinh tiên nữ giáng trần
Xiêm y tha thướt đũa thần vẽ tranh
lá phong vàng hoá thảm xanh
vườn thu thoáng chốc biến thành hạ viên
buớm ong cánh đỏ vàng huyền
bay quanh vờn giấc cô miên hạ hồng
Chập chờn giữa chín từng không
tây hiên tỉnh giấc hạ nồng hoang mang

Vườn tôi còn ngập lá vàng
Có tia nắng hạ ngỡ ngàng dưới sân


(...Riêng về một tia nắng)

Trần Đại

Giao Mùa


Mùa thu chẳng muốn giao mùa
vì em chỉ thích vui đùa không thôi
em tô nắng hạ màu môi
cho thu hờn lá cho tôi bẽ bàng
lòng tôi một bãi đất hoang
từ em thôi tấu khúc đàn âm xưa
trong em mùa nắng mùa mưa
bốn mùa tôi vẫn tình chưa phụ tình

Tình Đầu


1.
Vòm cây xác lá thu phong
hai pho tượng đá mắt trông xa vời
không gian vắng tiếng im lời
vẫn còn khe nắng tách rời đôi vai

2.
Mưa giông gió nổi mây chìm
có hai khúc gỗ im lìm trú mưa
trời quang mây tạnh từ xưa
bốn chân mọc rễ còn chưa chịu về

3.
Nhìn nhau chỉ biết nhìn nhau
những đìều thầm kín rối nhầu tâm tư
mộng ngày nửa thật nửa hư
Đêm về mơ cháy tương tư đợi ngày

4
Cho xin về với tình đầu
hôn người yêu dấu nụ sâu nồng nàn
Xin trôi dòng ngược thời gian
nắm tay người ấy vuốt làn tóc mây

Thương Màu Áo Ai


Em mặc áo xuân hồng
tìm nhau giữa phố đông
chớm mùa yêu say đắm
thương sao áo lụa hồng

Em khoác cánh hạ vàng
niềm hạnh phúc miên mang
mùa tình yêu xanh lá
thương sao áo hạ vàng

Thu sang cài áo tím
đường tình ngập lá tim
màu tình yêu vĩnh cữu
thương áo màu tím thu

Bây giờ là mùa đông
hoa tuyết phủ nương đồng
áo em cùng voan trắng
để sầu cả mấy đông

Mai anh lên chùa tu


Mai anh lên chùa tu
Tình như áng mây mù
trả về em tất cả
giữ chút gì thiên thu

Mai anh lên chùa tu
nghe nhịp buồn chuông mõ
còn hơn tim em đó
trong thân xác ngục tù

Mai anh lên chùa tu
xuống tóc quên bạn thù
em đừng theo dự lễ
sẽ rối lòng sa di

Mai anh lên chùa tu
áo sẽ vàng trăm giới
che lòng luôn mong đợi
hồi chuông ai viếng chùa

Mai anh thành chánh qủa
tìm trong từng kiếp qua
vì sao tình dang dở
để phổ độ tình ta

Tôi Người Lỡ Dại Làm Thơ


Tôi, người lỡ dại làm thơ
rằng không phải nghiệp tình cờ thế thôi
sinh nhai bận bịu liên hồi
nàng thơ réo gọi giục tôi ra bài
đến khi rỗi việc khoan thai
trời ơi ! thơ trốn ! tìm hoài không ra
thơ người: thác lũ phong ba
thơ tôi, thấp thoáng như ma hiện hồn
bình minh mà tưởng hoàng hôn
đang câu lục bát thất ngôn xen vào
Đêm ngà ngồi ngắm trăng sao
nàng thơ không đến nằm ngao ngán chờ
Công trường bụi lấm giầy dơ
Nàng thơ níu áo _ "Bây giờ ... thơ nghen !"
Hẹn rằng, đêm đến thắp đèn
rượu dăm chén sẽ say men thơ vần
một lần rồi chẳng phân vân
phải duyên phải phận có lần này thôi :

Thơ như mây lững ngang đồi
Tôi người nặng vía đứng ngồi không yên
Thơ an như thể nhập thiền
tôi thì động nảo rối miền tục hư
Thơ bay về cõi chân như
tôi còn khắc khoải ngôn từ ngu ngơ

Tôi người lỡ dại làm thơ
đa mang cái nghiệp thẩn thờ vấn vương
mai thơ về tới thiên đường
đừng quên tôi nhé "cái phường quấy thơ"

Sunday, August 16, 2009

Tắm Đi Em !


Sương đêm
đã giọt đầy bồn
Em yêu!
về tắm gội hồn thương đau

Thương em
Lệ đẫm mây sầu
Bồn hoa
sương đọng một bầu tương tư

Về ngâm
vóc ngọc tiểu thư
trầm mình
giũ sạch ưu tư muộn phiền

Ầu ...ơ ...
say giấc triền miên
Trôi đi
cho hết một thiên tình sầu

Em ơi ! hãy ngủ cho sâu !

Níu




Níu ai
tình lạ
chưa quen
cúi đầu hổ thẹn
sầu len lén sầu

Níu vai
người lại
hỏi han
người càng xa lạ
buồn man mác buồn

Níu tay
cho thỏa
hoài mong
người cong môi dỗi
lòng tê tái lòng

Níu tà
áo lụa
mân mê
yêu người như thế
tình thê thảm tình

Nụ Hôn Thiên Đàng




Người về giữa cuồng phong
bất ngờ như hư mộng
gió lật trang sách cũ
mới đấy mà đã xưa

Xưa người cũng làm thơ
cho kinh kệ lu mờ
khơi nét buồn chuông mõ
huệ năng hiền ngu ngơ

Người về tâm hư vô
tôi thành kẻ tội đồ
hồn du miền vô niệm
cõi thiền mất nam mô

Người hạnh ngộ đường tu
tôi lỡ thành hoang tự
mái tình phủ rong rêu
chẳng là nơi siêu độ

Nơi đây là cõi đợi
mai người về thiên giới
tôi, luân kiếp, trần gian
thèm nụ hôn thiên đàng

Ám




Giữa lòng đêm sâu
có lẽ em đang nguyện cầu
lời em linh ứng nên tôi không tài nào ngủ được
ngồi tựa thềm khuya
tôi nhớ em!

Có lẽ em đang nguyện cầu
từng lời nhiệm mầu nên lòng tôi thổn thức
gió thoảng mùi hương tóc em
lá trong vườn thì thầm tiếng em
Tôi càng nhớ em!

Có lẽ em vẫn đang nguyện cầu
và lời em linh hiển
nên tôi phải muộn phiền thức thâu đêm
nằm gối tương tư lên mây trời bàng bạc
và thả thuyền mê xuôi dọc giải ngân hà
Ôi! Nhớ em thiết tha!

Có lẽ em vừa thôi hết nguyện cầu
hay lời thôi linh ứng
nên nỗi nhớ vơi nhiều rồi tắt hẳn
chỉ còn lại giữa đêm vắng
một gã cứng đầu ngồi ngớ ngẩn yêu em

Ru Nhánh Rong Buồn




Em là...
ghềnh đá
đứng chơ vơ
từ thiên thu vạn cổ
Anh là...
nhánh rong khô
trôi lạc khắp sông hồ
sóng xô vào ghềnh đá
nằm chết trên vai em
Có anh hết cô đơn
Em kết rêu thành đờn
Gom gió về làm sáo
cùng sóng vỗ rì rào
ru anh dưới trăng sao
từng đêm về o bế
một mình em kể lể
chuyện rong buồn cổ tích
và ghềnh đá chơ vơ
em chờ anh thức dậy
một hôm trời quang mây
nỗi vui chợt đong đầy
vì nhánh rong tươi lại
nhiệm mầu anh tái sinh
anh vươn mình xuống nước
xanh mướt quyện chân em
rồi từ đó em buồn
buồn hơn sầu vạn cổ
buồn dẫm nát hư vô
rong đã lià ghềnh đá
theo sóng biển giang hồ


Em vẫn là ghềnh đá
một mình bãi chơ vơ
từ thiên thu vạn cổ
nghìn năm mãi đợi chờ

Ma




Đêm, Buồn. Ra biển một mình
gọi thầm trong gió, mối tình không tên
Lòng, như đang thủy triều lên
hồn hoang như đá trên ghềnh cheo leo

Trăng, như đèn thắp lưng đèo
nhớ đêm sóng bước chân theo người về
Biển, trăng như đã ước thề
Ta, người bội ước, chẳng kề bên nhau

Biển, bao giờ biết sóng sầu
người chưa từng biết- cơn đau tình này
Em, còn sống ở đâu đây
mà hồn theo nhát, theo đầy đọa ta

Đêm khuya, biển lặng, trăng tà
buồn tôi một thuở đã là xa xưa
Hồn em khép cửa cũng vừa
cho tôi cũng hết dây dưa. Biển. Buồn

Lạc



Dưới gót chân đời ta lạc nhau
lá thu bao lần đã thay màu
người còn đôi mắt cay giọt nhớ?
còn nhói trong tim những đợi chờ?

Chiều say gió thơm nồng ân ái
nắng đan tơ trời, sợi đam mê
cội thơ mục nát chừng sống lại
phải chi tìm được lối quay về!

Từ giục lòng đi cho nguyệt tận
làm xám ngày đưa chuyện độc hành
khi trăng tà chiếu đời cô quạnh
phố vắng thuơng tình quá mông mênh

Nhiều đêm thấy mơ về chốn lạ
bóng ai thầm lặng buớc vội qua
nhiều hôm ngỡ như mình xa lạ
như chưa từng gặp để lìa xa

Đường xưa xa khuất lối mây mù
tình vụng trầm mê gót phiêu du
vó ngựa mệt nhoài chim rã cánh
người ơi! "em" có được yên lành?

trandaik

Liêu Trai Một Nỗi Buồn Tôi















nằm đây nhớ một nụ hôn
không gian cô đọng nhạc hồn đứt giây
nhớ lưng em tội bàn tay
nhớ làn da mịn tôi đầy đọa tôi
nằm nghiêng tìm lại bờ môi
thoáng liêu trai ấy buồn ôi là buồn
nằm xoay lưng đã trăm năm
chờ thiên thu cũng biệt tăm bóng hình

Chân Em Xuống Phố




Em đi xuống phố chiều nay
gót chân giẫm nhẹ lên ngày tương tư

Vóc gầy vai áo tiểu thư
bóng nghiêng nửa thật nửa hư trong chiều

Ta ngồi quán nhỏ đìu hiu
chờ em từ dạo có điều trầm ngâm

Em gần đến nỗi xa xăm
chân đi một bước nghìn năm qua rồi

Một Tà Tương Tư




Tình riêng theo gót em qua
tương tư đem dấu trong tà áo bay
em về giặt áo có hay
vô tình vò nát tim này đem phơi

Gió bay không gửi được lời
đành đem giấu kín một trời nhớ nhung
mai kia dù vẫn lạnh lùng
từng trong tà áo một vùng si mê


.

Nếu Tôi Là Hoạ Sĩ


Nếu tôi là hoạ sĩ
tôi vẽ nụ tình yêu
vẽ nét thơ ngây với màu khói lam chiều
vẽ mơ màng bằng sương khói chốn tịch liêu
vẽ đăm chiêu là mây chìm trong nắng
tôi vẽ giận hờn bằng liễu rũ đứng buồn thiu
vẽ nhung nhớ là một con thuyền xa bến
một ghềnh đá chơ vơ tôi vẽ nỗi đợi chờ
tôi sẽ đem nắng ấm của bình minh
hòa với hoàng hôn rực ánh ráng chiều
thành bức tranh nồng nàn say đắm
nếu ai hỏi rằng chung thủy vẽ làm sao
giữa cánh đồng hoang tôi vẽ mái tranh nghèo
và vẽ em! ...
tôi sẽ gạch hai đường chéo
rồi lạnh lùng bẻ bút quăng đi
Nếu ngày sau tôi có thành họa sĩ
chỉ vẽ trong đầu trừu tượng mối tình si